Home » Grimms’ Fairy Tales» A Tale of One Who Traveled to Learn What Shivering Meant [ Add new entry ]

Chu Du Thiên Hạ Để Học Rùng Mình Pages: « 1 2 3 4 »

English Vietnamese
“You may make three requests, but they must be inanimate things you ask for, and such as you can take with you into the castle.” So the youth asked for a fire, a lathe, and a cutting-board.
- Ngươi được phép mang theo vào trong lâu đài ba đồ vật chứ không được mang một sinh vật nào. Anh nói: - Nếu vậy, tôi xin cái gì để đốt lò sưởi, một bàn thợ tiện và một ghế thợ chạm có dao.
The King let him take these things by day into the castle, and when it was evening the youth went in and made himself a bright fire in one of the rooms, and, placing his cutting-board and knife near it, he sat down upon his lathe.
Ban ngày, vua sai người mang những thứ đó vào trong lâu đài. Khi trời đã tối, chàng trai bước vào. Anh đốt một đống lửa to ở trong một gian phòng, đặt dao và ghế thợ chạm sang một bên, rồi ngồi lên bàn thợ tiện.
“Ah, if I could but shiver!” said he. “But even here I shall never learn.”
Anh nói: - Chà, ước gì ta biết rùng mình! Nhưng rồi ở đây cũng đến công toi thôi.
At midnight he got up to stir the fire, and, as he poked it, there shrieked suddenly in one corner,
Chừng nửa đêm, anh định thổi cho lửa lại bùng lên, nhưng khi anh vừa mới thổi lửa thì bỗng có tiếng vọng ra từ một góc phòng.
“Miau, miau, how cold I am!” “You simpleton!” he exclaimed, “what are you shrieking for; if you are so cold, come and sit down by the fire and warm yourself!”
- Meo! Meo! Bọn mình rét cóng cả người. Anh nói: - Chúng bay là đồ ngu, kêu ca cái gì nào? Có rét thì ngồi bên lửa mà sưởi cho ấm.
As he was speaking two great black cats sprang up to him with an immense jump, and sat down one on each side, looking at him quite wildly with their fiery eyes.
Anh vừa nói dứt lời, thì có hai con mèo đen to tướng nhảy phịch một cái đến chỗ anh. Chúng ngồi chồm chỗm hai bên anh, quắc mắt bừng như lửa, nhìn anh chằm chằm một cách dữ tợn.
When they had warmed themselves for a little while they said,
Lát sau, khi đã nóng người, chúng bảo anh:
“Comrade, shall we have a game of cards?” “Certainly,” he replied; “but let me see your paws first.”
- Này anh bạn, chúng ta thử đánh bài chơi chút nhé! Anh đáp: - Sao lại không chơi nhỉ? Nhưng hãy giơ bàn chân cho tớ xem cái đã!
So they stretched out their claws, and he said, “Ah, what long nails you have got; wait a bit, I must cut them off first;”
Hai con mèo liền giơ bàn chân cùng móng vuốt ra. Anh nói: - Chao ôi, móng các cậu sao dài vậy? Hẵng gượm, để tớ cắt bớt đi cho nhé.
and so saying, he caught them up by their necks and put them on his board and screwed their feet down. “Since I have seen what you are about I have lost my relish for a game at cards,” said he,
Thế là anh tóm ngay cổ chúng, nhấc chúng đặt vào ghế thợ chạm, kẹp chặt chân chúng lại, rồi nói: - Nhìn móng chân các cậu là tớ mất hứng chơi bài.
and instantly killing them, threw them away into the water.
Anh đập chúng chết, rồi quẳng xác xuống hồ.
But no sooner had he quieted these two, and thought of sitting down again by his fire, than there came out of every hole and corner black cats and black dogs, with glowing chains, continually more and more, so that he could not hide himself.
Anh vừa mới thanh toán hai con ấy xong, sắp quay về ngồi bên lửa thì lại thấy rất nhiều mèo đen, chó mực đeo xích sắt nung đỏ từ bốn bề xông tới. Chúng kéo ra mỗi lúc một đông, anh không biết đứng chỗ nào.
They howled fearfully, and jumped upon his fire and scattered it about as if they would extinguish it. He looked on quietly for some time, but at last getting angry he took up his knife and called out,
Chúng kêu gào nghe khủng khiếp, xông vào đống lửa, cào đống lửa ra, chực dập cho tắt. Anh để mặc chúng làm một lúc, khi thấy bực mình quá, anh liền túm lấy dao, xông vào đánh chúng và hét:
“Away with you, you vagabonds!” and chasing them about, a part ran off, and the rest he killed and threw into the pond.
- Chúng mày, đồ súc sinh cút ngay! Một số chạy trốn, số khác bị anh giết quẳng xác xuống hồ.
As soon as he returned he blew up the sparks of his fire again, and warmed himself, and while he sat, his eyes began to feel very heavy and he wished to go to sleep.
Rồi anh quay về chỗ cũ, thổi cho lửa lại cháy to lên để sưởi. Ngồi sưởi được một lúc thì hai mắt anh díp lại, cơn buồn ngủ kéo đến.
So looking round he saw a great bed in one corner in which he laid down; but no sooner had he closed his eyes, than the bed began to move of itself and traveled all around the castle.
Liếc mắt nhìn quanh, thấy ở góc phòng có một cái giường to. Anh nói: - Mình thật là may. Rồi anh lên giường nằm. Anh vừa định nhắm mắt ngủ thì chiếc giường bắt đầu rung chuyển, chạy khắp lâu đài.
“Just so,” said he, “only better still;” whereupon the bed galloped away as if six horses pulled it up and down steps and stairs, until at last all at once it overset, bottom upwards, and laid upon him like a mountain;
Anh nói: - Được lắm, có giỏi cứ lao nhanh hơn nữa đi! Giường chạy nhanh như xe tứ mã, nhảy qua ngưỡng cửa, lăn xuống cầu thang, tiếng kêu lộc cộc, lộc cộc. Bỗng giường vấp và lật ngược, giường đệm và mọi thứ đè lên người anh.
but up he got, threw pillows and mattresses into the air, and saying,
Anh quẳng chăn gối để chui ra và nói:
“Now, he who wishes may travel,” laid himself down by the fire and slept till day broke.
Anh quẳng chăn gối để chui ra và nói: - Bây giờ đứa nào muốn nằm giường thì đi mà nằm! Anh lại bên đống lửa và ngủ luôn một mạch tới sáng.
In the morning the King came, and seeing the youth lying on the ground, he thought that the spectres had killed him, and that he was dead; so he said,
Sáng hôm sau, nhà vua đến lâu đài, thấy anh nằm dài dưới đất, vua ngỡ là ma đã giết chết anh. Vua than:
“It is a great misfortune that the finest men are thus killed;”
- Xinh trai như vậy mà chết thì thật là uổng quá!
but the youth, hearing this, sprang up, saying,
Anh nghe tiếng, nhổm dậy và hỏi:
“It is not come to that with me yet!” The King was much astonished, but still very glad, and asked him how he had fared.
- Tâu bệ hạ, chưa đến nỗi như thế đâu ạ. Vua vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, hỏi anh đêm qua ra sao.
“Very well,” replied he; “as one night has passed, so also may the other two.”
Anh đáp: - Tâu bệ hạ, rất bình yên ạ. Thế là đã một đêm trôi qua, còn hai đêm nữa rồi cũng sẽ trôi qua thôi ạ.
Soon after he met his landlord, who opened his eyes when he saw him. “I never thought to see you alive again,” said he; “have you learnt now what shivering means?”
Khi anh về quán trọ, chủ quán trố mắt ra nhìn và nói: - Tôi không ngờ anh lại còn sống. Thế anh đã học được thế nào là rùng mình chưa?
“No,” said he; “it is all of no use. Oh, if any one would but tell me!”
Anh đáp: - Khổ lắm, chỉ mất công toi. Giá có ai dạy cái đó cho tôi thì hay quá.
The second night he went up again into the castle, and sitting down by the fire began his old song, “If I could but shiver!”
Đêm thứ hai, anh lại đến tòa lâu đài cổ. Anh đến ngồi bên lửa, lại vẫn ca bài ca cũ: - Ước gì ta biết rùng mình!
When midnight came, a ringing and rattling noise was heard, gentle at first, and louder and louder by degrees;
Gần nữa đêm, anh lại nghe thấy tiếng động, tiếng nói lào xào, trước còn khe khẽ, rồi cứ mỗi lúc một rõ hơn.
then there was a pause, and presently with a loud outcry and an ugly man was sitting in his place.
Yên ắng được một lúc, bỗng có tiếng thét lớn. Đó là một người đàn ông nom gớm ghiếc đang ngồi chiếm chỗ của anh.
“I did not bargain for that,” said the youth; “the bench is mine.”
Anh nói: - Đừng thách thức nhau! Ghế này là ghế của tao chứ.
« 1 2 3 4 »